CHƯƠNG 2
Cả ngày hôm nay tâm trạng Lục Hân Á đều không yên.
Lúc đi học liên tục phân tâm hoảng thần, trên vở ghi đầy là những vòng cuộn đen nguệch ngoạc, trong bài kiểm tra đột xuất không mấy khi sai hôm nay lại còn nộp giấy trắng.
Mãi cho đến khi tan học, mọi người chuẩn bị đi về, cô vẫn ngẩn người ngồi tại chỗ.
“Lục Hân Á, cậu có khỏe không? Có gì không thoải mái sao?” Lớp trưởng rất cẩn thận chú ý tới người bạn học ngày thường không mấy nói chuyện này gần đây hình như lại càng khép mình.
“A? Không có gì.” Lục Hân Á bị gọi hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, phát hiện mọi người đang thu dọn túi sách, lúc này mới chậm chạp dọn đồ.
“Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, có phải bị bệnh hay không?” Lớp trưởng nhiệt tâm hỏi.
“Đâu có, tôi không bị bệnh.” Nếu thật sự bị bệnh thì tốt quá, hoặc là chút nữa bước ra khỏi cổng trường có thể xảy ra tai nạn xe…… Mặc kệ là cái gì, chỉ cần có thể để cô không cần đối mặt với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo trong hôm nay là tốt rồi.
Lục Hân Á nhớ tới sáng nay khi mẹ vui vẻ tuyên bố bà muốn cùng bạn đi Hong Kong chơi, ánh mắt chú Trần kia nhìn cô lộ ra vẻ…… hưng phấn, cả người cô liền không thoải mái.
Hơn nữa khi cô nghe thấy mẹ vui vẻ cảm ơn chú Trần đã cho bà tiền để đi chơi, cô liền biết có gì đó không đúng.
Hai ngày nay chú Trần quấy rối cô thực sự quá dồn dập, cô biết nó có nghĩa là ông ta muốn tiến bước nữa xâm phạm cô.
Quá trình này cô rất quen thuộc, gần như đã trở thành kịch bản tiêu chuẩn, toàn bộ bạn trai của mẹ đều như vậy, mới đầu chỉ đụng chạm thân thể, sau đó dưới sự đồng ý ngầm của mẹ mà ngày càng tệ hơn, cuối cùng tìm cơ hội muốn xâm phạm cô.
Cô may mắn tránh được hai lần.
Lần đầu tiên là vị Lâm tiên sinh, trong lúc đối phương nửa đêm lấy dụng cụ muốn cạy mở cửa phòng cô liền báo cảnh sát, cảnh sát tới kịp lúc cứu cô, chỉ tiếc là lúc vào phòng mất chút thời gian, làm người nọ có cơ hội thoát thân.
Lần đó sau khi đến cục cảnh sát, mặc kệ cô chỉ ra chứng cứ rành rành, nhưng mẹ cô lại ở trước mặt cảnh sát không ngừng nói giúp đối phương, thậm chí nói với cảnh sát là cô nói dối thành tính, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo của mẹ, đành phải bất đắc dĩ thừa nhận với cảnh sát là mình nói dối.
Nhưng Lâm tiên sinh bị xấu mặt, thẹn quá thành giận, không muốn lui tới với mẹ nữa, cho một khoản tiền liền biến mất. Chuyện này cho đến nay mẹ vẫn thỉnh thoảng nhắc tới, trách cứ đứa con gái là cô đây làm bà mất một đoạn nhân duyên tốt.
Lần thứ hai là chú Vương, thủ pháp cũng giống vậy, mới đầu cũng lấy cái danh yêu thương mà động tay động chân với cô, sau đó liền bắt đầu ở sau lưng cô mà quấy rối không ngừng, mà cô mỗi lần cầu cứu mẹ đều chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh lùng cùng quát mắng, vĩnh viễn đều là cô nói dối.
Cuối cùng cô chết tâm, thậm chí có vài lần, cô không nhịn được mà nghi ngờ mẹ căn bản vì muốn giữ chân người ở chung mà cố ý tạo ra cơ hội để họ lợi dụng.
Cái buổi tối chú Vương kia muốn xâm phạm cô, cô lấy ra dao gọt hoa quả đã giấu sẵn trước, một tay cầm di động uy hiếp muốn báo cảnh sát, hai người giằng co đến hừng đông ông ta mới biết khó mà đi ra.
Chẳng qua là từ đó về sau, ban đêm cô rất ít khi có thể ngủ yên, trên người cũng bắt đầu có vết thương to nhỏ.
Cũng là thẹn quá mà giận, nhưng chú Vương đem sự tức giận đó chuyển hóa thành bạo lực gây ra trên người cô, nhưng mẹ vẫn như cũ làm như không thấy.
“Con ngoan một chút đi, không cần chọc chú Vương tức giận.” Thỉnh thoảng mẹ thấy cô bị đánh thê thảm quá, sẽ nhẹ giọng ở bên nói một câu như vậy.
May mắn những ngày như vậy không lâu lắm, một tháng sau mẹ tìm được đối tượng mới, cũng chính là chú Trần đương nhiệm, liền hỏa tốc chia tay với chú Vương, tạm thời hóa giải nguy cơ của cô.
Chẳng qua tất cả đối với cô mà nói, chỉ là quá trình nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Bầu không khí sáng nay cộng thêm chuyện mẹ tạm thời muốn đi Hong Kong, làm cô mơ hồ có loại dự cảm xấu.
Lần này, cô có thể thoát được sao?
Cô lề mề đeo cặp sách lên lưng ra khỏi cổng trường, đoán chừng hôm nay bản thân không thể về nhà, nhưng mà không về nhà, cô có năng lực đi đâu được chứ?
Bình thường thứ hai, thứ tư, thứ sáu và cuối tuần phải tới cửa hàng đồ uống làm thêm, thứ ba, thứ năm phải học bài, cô căn bản không có thời gian cùng bạn học bồi dưỡng tình cảm, hiện giờ muốn trốn nhà, cô lấy đâu ra chỗ dung thân?
Tiền làm thêm cô đều đưa cho mẹ, tiền trên người vĩnh viễn chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó ba bữa ăn, cho dù muốn ở nhà trọ cũng ở không nổi.
Nơi duy nhất có thể nương nhờ là chỗ của anh họ nhỏ ở Bắc bộ, nhưng hiện tại trên người cô chỉ có năm mươi đồng, đi nhờ xe cũng không đủ, làm thế nào để tìm được anh họ nhỏ đây?
Chẳng lẽ chỉ có thể ăn ngủ đầu đường sao?
Cô chậm chạp bước những bước nặng nề, uể oải mà đi.
Bình thường học sinh gặp phải loại vấn đề này, xin giúp đỡ đại khái có thể đi tìm giáo viên, nhưng nhớ tới kinh nghiệm hồi trước ở cục cảnh sát, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Cô sợ mẹ lại nói với giáo viên rằng mình thích nói dối, cuối cùng ép cô tự nhận mình không đúng, khiến ánh mắt mọi người nhìn cô từ thông cảm biến thành khinh thường……
Lục Hân Á đi lại đi, nước mắt không báo trước rơi xuống.
Trời đất to lớn, lại không có chỗ cho cô dung thân?
Không có nơi nào cho cô thời gian, chờ cô lớn lên, cho cô cơ hội thoát khỏi tất cả……
Đột nhiên, có người chặn đường cô, giọng một người đàn ông vang lên.
“Xin hỏi là tiểu thư Lục Hân Á phải không?”
Trước mắt là một người có tuổi ăn mặc đẹp, tóc có chút bạc.
Lục Hân Á vội vàng lau nước mắt, hoang mang gật đầu. “Cháu là Lục Hân Á, xin hỏi có việc gì ạ?”
“Cháu có thể gọi bác là Phúc bá.” Người có tuổi hòa ái nhìn cô, một bên giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh. “Vị này là luật sư Cố, chúng tôi tới giúp cháu xử lý vấn đề.”
“Vấn đề gì ạ?” Lục Hân Á hoang mang hỏi. Chẳng lẽ có người có khả năng đọc được suy nghĩ, nghe thấy cô cầu cứu sao?
“Vấn đề gì đều có thể.” Người đàn ông gọi là luật sư Cố kia đưa danh thiếp cho cô.
Lục Hân Á nhận lấy danh thiếp, bên trên thiết kế lịch sự tao nhã ngắn gọn. Tập đoàn lừa đảo sao?
Cô vừa nghĩ vậy, nhưng lập tức phủ định. Cô không có tiền để lừa, nếu muốn gạt sắc, bộ dáng cô tuy thanh tú, nhưng không đến mức phải tăng số nhân thủ đến dụ dỗ đem bán chứ?
Lục Hân Á sững sờ nhìn hai người trước mặt, nắng chiều phảng phất như khảm một lớp viền vàng lên người bọn họ, giờ phút đã cùng đường, cô quyết định đánh cược một phen.
Cô tình nguyện tin tưởng Thượng Đế rốt cục thương hại cô, vì cô mà phái hai thiên sứ xuống……
Lục Hân Á ngồi trong chiếc xe ô tô màu đen khí thế, đằng trước có người lái xe, luật sư tiên sinh ngồi ghế lái phụ phía trước, Phúc bá hiền lành ngồi bên cạnh cô. Một xe đều là người xa lạ, cho dù thiên sứ thật sự tới cứu cô, cũng làm cô cả người không được tự nhiên.
Lục Hân Á bất chấp khó khăn, cố lấy dũng khí, thật vất vả mới mở miệng. “Xin hỏi…… Nếu vấn đề gì đều có thể giải quyết, có thể cho cháu mượn tiền ở nhà trọ được không? Một ngày là được rồi!” Cô vô cùng hèn mọn thỉnh cầu. “Cháu có đi làm thêm, nhà trọ rẻ không tới một ngàn đồng, cháu làm thêm vài ngày là có thể trả hết nợ…… Cháu có thể viết biên lai mượn đồ, nếu muốn lãi cũng được ạ.”
Phúc bá nhìn cô, vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển sang thương tiếc, ông mở miệng an ủi cô.
“Lục tiểu thư, xin đừng lo lắng, những vấn đề này sau khi thăm hỏi qua quý phủ* thì sẽ được giải quyết hết.” Mặc dù Phúc bá dùng từ ngữ khách khí, nhưng thái độ cũng rất hòa ái. “Yên tâm, giao cho chúng tôi xử lý là được rồi.”
*là nhà theo cách nói trang trọng
Tuy trên người Phúc bá có loại cảm giác đáng tín nghiệm, nhưng Lục Hân Á vẫn như cũ không thể yên lòng.
Khi đến nhà, cô đứng ở cửa, vài lần dâng lên xúc động muốn xoay người bỏ trốn, nhưng nhớ tới đằng sau có hai người khách, cô miễn cưỡng nuốt sự sợ hãi đang bốc lên mà mở cửa cho bọn họ.
Chỉ là mới bước vào cửa chính, cô chợt nghe thấy tiếng mẹ và chú Trần đang tranh chấp kịch liệt.
Mẹ không phải đi Hong Kong rồi sao?
Cô nghi hoặc đi vào phòng khách, chỉ thấy mẹ giờ phút này tóc tai bù xù, khuôn mặt được trang điểm loang lổ nước mắt.
Bà khóc kêu thét chói tai, vứt loạn đồ đạc, mà chú Trần vẻ mặt tức giận, không ngừng gào lớn “Câm miệng”.
“Mẹ…… Làm sao vậy?” Lục Hân Á sợ hãi mở miệng.
“Hết rồi, tất cả tiền của chúng ta đều mất hết rồi!” Mẹ Lục than ngồi dưới đất, như là đứa trẻ ba tuổi khóc nháo. “Đều do ông ta! Tên phế vật đó! Nói cái gì mà đầu tư không thành vấn đề, mẹ mới đem tiền cho hắn, sau đấy tiền đều mất hết rồi!”
“Cô câm miệng! Con đàn bà đê tiện này! Nói nữa tôi đánh chết cô!” Trần Anh Cường làm bộ muốn xông qua.
Mẹ Lục kéo Lục Hân Á qua che phía trước, nắm tay Trần Anh Cường vừa muốn hạ xuống, đã bị luật sư Cố lưu loát khẽ bẻ, áp chế ở trên bàn.
“Ngụy phu nhân, Trần tiên sinh, tôi đại diện cho công ty luật sư Thương Đức, tệ tính* Cố.” Một tay đè nặng người, Cố luật sư còn có thể chậm rãi giới thiệu, “Công ty Thương Đức là chủ nợ lớn nhất của hai vị, tài sản của hai vị sau khi tòa án kiểm tra và niêm phong sẽ mang đi đấu giá, toàn bố số tiền sẽ thành phí bồi thường.”
*chỗ này nói lịch sự, có chút hạ thấp mình
“Buông tôi ra!” Trần Anh Cường kịch liệt giãy dụa, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi sự áp chế của luật sư Cố.
“Được, tôi sẽ buông, nhưng cũng hy vọng Trần tiên sinh bình tĩnh lại.” Luật sư Cố buông tay ra.
Trần Anh Cường oán hận chửi vài tiếng, tránh đi rất xa.
“Nếu tòa án đã muốn niêm phong tài sản, luật sư Cố đến có gì phải làm sao?” Mẹ Lục quả nhiên rất khôn khéo, mũi ngửi được hương vị đàm phán, rất nhanh thu lại dáng vẻ khóc lóc om sòm lúc trước, lại tao nhã đứng lên, giống như chuyện khóc nháo vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Ngụy phu nhân thật thông minh, tôi quả thật đại diện công ty Thương Đức đến làm một cuộc giao dịch khác.” Luật sư Cố cũng đi thẳng vào vấn đề nói. “Chúng tôi muốn dẫn tiểu thư Lục Hân Á đi.”
“A?” Mang cô đi? Lục Hân Á sửng sốt.
“Dựa vào cái gì? Hân Á là con gái bảo bối duy nhất của tôi, sao có thể nói mang đi liền cho anh mang đi?” Giọng nói mẹ Lục miễn cưỡng, khuyết thiếu tình cảm, tràn ngập tham lam cùng tính kế. “Như vậy nửa đời sau của tôi phải dựa vào ai đây?”
“Mẹ……” Lục Hân Á sao có thể không nghe ra ý tứ muốn mượn cô để bắt chẹt một khoản lớn của mẹ, mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống.
“Chúng tôi đồng ý xóa nợ của bà, lại chi thêm một tháng ba vạn đồng tiền sinh hoạt cho đến khi Lục tiểu thư trưởng thành, như thế đã đủ phí dùng thuê nhà của bà.” Luật sư Cố nói.
“Ba vạn? Tôi mua túi xách hàng hiệu cũng không có cái giá đấy.” Lục mẫu cười lạnh. “Ba mươi vạn tôi còn có thể cân nhắc một chút.”
“Vậy bà có thể cũng nên cân nhắc một chút một xu tiền cũng không lấy được, cộng thêm mắc nợ ba trăm bảy mươi vạn?” Cố luật sư thản nhiên nói. “Tiểu thư Lục Hân Á qua một năm nữa liền tròn mười tám tuổi, đến lúc đó cô ấy đã có thể độc lập tự chủ, không cần quyền giám hộ của bà, đến lúc đó cái gì bà cũng không chiếm được.”
Mẹ Lục thấy thái độ cương quyết của đối phương, trầm mặc cân nhắc.
Một bên Trần Anh Cường thấy thế, vội vàng chen vào nói. “Một tháng ba vạn quá ít, ba mươi vạn quả thật cũng quá nhiều, bằng không mười vạn đi, đủ sinh hoạt phí cho chúng tôi.”
Luật sư Cố lạnh lùng quét mắt đến. “Thật có lỗi, Trần tiên sinh ông khả năng hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ xóa nợ cho Ngụy phu nhân thôi, nợ nần của ông không bao gồm trong đó.”
“Cái gì?” Trần Anh Cường sửng sốt, bất mãn ồn ào, “Bình thường đều là tôi chăm sóc hai mẹ con bọn họ, tuy rằng Hân Á không phải con ruột tôi, nhưng tôi vẫn coi nó như con ruột mà! Chuyện này sao có thể loại tôi ra ngoài được? Không được! Tôi không đồng ý! Mạn Đình, cô nói cho bọn họ, trừ phi đáp ứng điều kiện này, bằng không chúng ta có phá sản cũng không giao Hân Á ra.”
Mẹ Lục cũng không trả lời ngay, gã Trần Anh Cường này cho dù được xóa nợ, trên người cũng không còn béo bở gì nữa, hai người chia tay sẽ là chuyện tất nhiên, nhưng nếu tạm thời mỗi tháng có thể lấy được mười vạn, cũng không phải không có lợi.
“Ngụy phu nhân có thể xem xét cân nhắc.” Cố luật sư nhìn ra sự chần chừ của bà ta, lại nói: “Điều kiện của Trần tiên sinh chúng tôi không thể đáp ứng, mà điều kiện đã nói ra chúng tôi cũng sẽ không thay đổi, bà không cần nghĩ biện pháp mặc cả, không đồng ý thì chờ niêm phong phá sản.”
“Mạn Đình! Em thật sự nhẫn tâm bỏ mặc anh sao?” Trần Anh Cường thấy bà dao động, ai oán khẩn cầu.
“Anh cho rằng tôi bị ngu à, Trần Anh Cường? Tôi bị anh hại thành thế này còn chưa đủ sao? Loại thời điểm này phiền anh không cần làm phiền tôi.” Mẹ Lục không hề có tình cảm, lạnh lùng nói.
Lục Hân Á nhìn bọn họ nói lẫn nhau, cảm thấy bản thân giống như đang xem một trò khôi hài hoang đường lạc đề, mẹ nịnh bợ, sắc mặt ghê tởm của người đàn ông kia, đều khiến cô cảm thấy buồn cười khó chịu.
“Cố tiên sinh, tôi làm sao biết được anh sẽ không lừa tôi?” Mẹ Lục không hề do dự, trực tiếp hỏi.
“Chúng ta kí hợp đồng, giấy trắng mực đen, có bằng có chứng.”
“Được, tôi đồng ý với anh.” Mẹ Lục sảng khoái đáp ứng rồi.
“Mẹ!” Lục Hân Á cảm thấy trái tim mình như vỡ nát, nước mắt không chịu thua kém cũng chảy xuống.
Cô vẫn biết mẹ của mình không phải người mẹ mẫu mực, có các loại khuyết điểm, nhưng mấy năm nay mặc kệ như thế nào, mẹ vẫn mang cô theo bên người, không vứt bỏ cô, vẫn để cho cô đi học!
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, mẹ hôm nay lại dễ dàng đưa con gái của mình cho người khác như vậy, bà thậm chí không hỏi những người này là người nào, muốn dẫn con gái đi đâu? Giống như bà không quan tâm, cũng không để ý.
“Mẹ…… Con không muốn đi, cho con ở lại được không?” Lục Hân Á rốt cục nhịn không được khóc hỏi, “Con sẽ cố gắng kiếm tiền, chờ sau khi con tốt nghiệp……”
“Kiếm tới khi nào mới có thể trả hết ba trăm bảy mươi vạn đồng?” Mẹ Lục nhìn mặt con gái, chậm rãi nói, không mang theo một chút tình cảm. “Con không biết thiếu nợ rất đáng sợ sao, lời với lãi mãi mãi trả không hết. Xã hội này chính là như vậy, mẹ không thể vì món nợ này mà vĩnh viễn không lên đời được, con có hiểu không? Coi như báo đáp bao năm qua mẹ nuôi con vất vả đi, đối với chúng ta như vậy đều tốt.”
“Mẹ…… Con không muốn……” Lục Hân Á khóc nức nở, thậm chí nói không nên lời.
Bác Phúc không đành lòng đưa khăn giấy cho cô.
“Lục tiểu thư không cần lo lắng, chúng tôi đưa em đi cũng không có ác ý.” Luật sư Cố cũng mềm lòng, dù sao hắn cũng không phải tới làm chuyện xấu, giọng nói nhu hòa hơn vừa rồi, cúi đầu giải thích chuyện mẹ Lục trước sau không có hỏi tới.
“Ngày mai chúng tôi sẽ thay em sắp xếp chuyện chuyển trường, chuyển tới trung học Quan Thành ở bắc bộ, đợi đến khi em thi xong đại học, cuộc sống liền có thể tự chủ.” Ngụ ý là, bọn họ không phải mang cô đi bán hay làm chuyện gì phi pháp, chỉ đơn thuần muốn cho cô thoát khỏi chỗ này.
“Luật sư Cố, tôi có thể hỏi là ai bạo tay, để mắt Hân Á nhà chúng tôi như vậy không?” Vừa nghe đến trường quý tộc Quan Thành nơi không thể nào cao quý hơn được nữa kia, ánh mắt mẹ Lục nhất thời tỏa sáng.
“Thật có lỗi, đây là ủy thác riêng tư, tôi không thể nói.” Luật sư Cố kiên nhẫn nói. “Đây là hợp đồng, có hai bản bà xem qua một chút.”
Mẹ Lục nhận lấy giấy tờ, đôi mắt khôn khéo tinh tế nhìn lên.
Luật sư Cố chuyển sang nói với Lục Hân Á: “Lục tiểu thư, mời đi chuẩn bị hành lý, một lúc nữa sẽ cùng chúng tôi đi đến Bắc bộ.”
Cô biết chuyện đã thành kết cục đã định, Lục Hân Á lau nước mắt, im lặng xoay người về phòng sửa sang lại hành lý.
Mặc kệ đối phương là ai, muốn đưa cô đến cuộc sống tốt đẹp hay mang cô xuống địa ngục, đều không quan trọng nữa rồi.
Thái độ vô tình của mẹ, làm cô cảm thấy trái tim mình, từng chút từng chút một chết đi……
Chuyện thu dọn hành lý này, đối với Lục Hân Á mà nói rất thuận lợi, mấy năm nay cô đi theo mẹ chuyển từ nhà này đến nhà khác, kinh nghiệm sớm đã rất phong phú, cũng dưỡng thành thói quen không thích mua đồ của cô.
Thời điểm rời khỏi nhà, cô chỉ kéo theo một cái hòm da, xách theo mấy túi sách giáo khoa của trường học, đó chính là tất cả của cô.
Trên đường lên Bắc bộ, cô cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ quay đầu, nhắm mắt lại, giống như nghỉ ngơi, bác Phúc có thể thấy được khóe mắt cô lóe lên ánh lệ qua ảnh phản chiếu trên gương.
Đối với tương lai của bản thân, cô giống như cam chịu, không muốn biết cũng không muốn hỏi nhiều.
Bác Phúc vì cô gái này mà cảm thấy đau lòng, lúc trước thiếu gia phân phó ông làm chuyện này, ông có chút do dự, thậm chí nghi ngờ có phải thiếu gia bị lừa hay không, mới có thể ngốc nghếch đi chăm sóc một cô gái không quen biết, nhưng hiện tại ông đã rõ, cũng không thể không tán thành quyết định của thiếu gia.
Cô bé này có người mẹ như vậy thật đáng thương, hơn nữa mẹ cô còn ở chung với tên bạn trai tính cách ti tiện đó…… Nếu cô tiếp tục ở đó, còn không biết phải ăn bao nhiêu khổ đâu.
Xe đi một đường bình an, trở lại Phó viên đã là đêm khuya, Lục Hân Á được bác Phúc dẫn xuống xe, thế này mới phát hiện nhà cửa trước mắt to đến khó tin.
Cô nghĩ đến kiến trúc nhà họ Ngụy đã đủ xa hoa khí phái, nhưng so với Phó viên, cũng không bằng một phần mười.
Cô có chút lo sợ bất an đi theo bác Phúc vào phòng chính, trong phòng trang trí tao nhã cấu hình thấp, đại sảnh tầng cao khiến cô càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.
“Lục tiểu thư, hành lý đã chuyển lên rồi, bác mang cháu lên phòng trước làm quen với hoàn cảnh. Bác đã phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa khuya, cháu có thể rửa mặt chải đầu trước, xuống ăn một chút rồi nghỉ ngơi.” Bác Phúc thân thiết nói.
Lục Hân Á gật gật đầu, đi theo bác Phúc lên tầng, được dẫn vào một căn phòng còn lớn hơn cả phòng học ở trường, phòng cho khách đơn giản màu trắng thuần, có giường, bàn học, trên bàn có máy tính và một tủ sách mới, hiển nhiên là chuẩn bị riêng cho cô.
“Lục tiểu thư, đây là phòng của cháu.” Bác Phúc nói.
Lục Hân Á nhìn xung quanh căn phòng, ngẩn người đứng một hồi, đột nhiên mở miệng, “Phúc bá, xin hỏi…… chủ nhân nơi này có ở nhà không ạ?” Cô có chút mất tự nhiên. “Cháu có thể gặp anh ấy không ạ?”
“Thiếu gia còn chưa về nhà, gần đây vì chuyện công việc mà cậu ấy thường xuyên về muộn, có khi qua đêm ở công ty, cho nên không thể biết được tối nay cháu có thể gặp cậu ấy được hay không, nhưng mà nếu thiếu gia đêm nay trở về, bác sẽ chuyển lời cháu muốn gặp cho cậu ấy.”
“Cám ơn.” Lục Hân Á nói cám ơn, bác Phúc nhắc lại cô có thể xuống tầng ăn bữa khuya rồi rời đi.
Cô đứng trong phòng, cảm thấy tất cả như không phải là thật.
Cuộc sống của cô, giống như đêm nay vòng vo nhiều ngã rẽ, chuyện đứng ở trước cổng trường phiền não ứng phó thế nào với sự quấy rầy của chú Trần, giống như đã rất lâu rồi.
Rốt cuộc là ai trăm phương ngàn kế, tốn nhiều tâm tư vào việc này như vậy? Anh ta có ý đồ hay mục đích gì?
Cô muốn gặp người này.
Phó Thực Ân nhận được điện thoại của luật sư Cố khi đang trên đường về nhà.
Bận rộn cả một ngày, anh gần như đã quên mất chuyện này.
Luật sư Cố báo cáo đơn giản tình hình tới nhà họ Lục, đương nhiên cũng không sót phản ứng lạnh lùng của mẹ Lục và sự thương tâm của Lục Hân Á.
Nghe luật sư Cố nói rằng Lục Hân Á khóc khi rời khỏi nhà, Phó Thực Ân có chút cảm giác tội ác, anh bốc đồng muốn thay đổi vận mệnh của cô, không nghĩ tới lại làm cô thấy rõ sự tàn nhẫn của mẹ cô quá sớm.
Nhưng cảm giác tội ác này chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhớ tới lần trước mình cố ý chuốc say Ngụy Thanh Nguyên, từ miệng cậu ta moi ra được không ít chuyện của Lục Hân Á, cái cảm giác chột dạ đó rất nhanh liền biến mất.
Trở lại Phó viên, bác Phúc nói cho anh Lục Hân Á đang ở phòng ăn, anh có chút do dự có nên đi gặp cô hay không.
“Lục tiểu thư hình như rất bất an, nếu thiếu gia nguyện ý nói rõ tình huống với cô ấy có lẽ sẽ tốt hơn.” Bác Phúc từ trước tới nay ít đưa ra ý kiến khó có dịp mở miệng đề nghị.
Phó Thực Ân suy nghĩ một chút, đi về phía phòng ăn, từ xa liền nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ngồi trước bàn ăn, nhìn bát canh mà kinh ngạc sững sờ. Anh tới phía ngoài phòng ăn rồi mà cô vẫn chưa cảm giác được, anh nghiêng người tựa vào cánh cửa, nhìn cô một lúc thật lâu mới lên tiếng.
“Trong bát có cái gì sao?” Tiếng anh trầm thấp, mang theo một chút hài hước.
Lục Hân Á bị hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đầu tiên là hoang mang, hoài nghi, tiếp theo “A” một tiếng đứng lên, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. “Anh là…… anh là cái kia trong thư phòng tiểu biểu ca…… cái kia……”
“Đúng vậy, tôi là ‘Cái kia’ trong thư phòng tiểu biểu ca của em?” Phó Thực Ân nở nụ cười.
“Sao anh lại ở trong này?” Lục Hân Á miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã thay đổi rất nhanh, suy nghĩ cẩn thân. “Anh chính là thiếu gia mà Phúc bá nói? Là anh bảo bọn họ đưa tôi tới đây?”
“Đúng vậy.” Nhìn ra sự khẩn trương của cô, anh quan tâm cách cô một khoảng ngồi xuống bên bàn ăn. “Tôi biết em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, ngồi xuống đi.”
Lục Hân Á nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng rối như tơ vò, thật vất vả nặn ra hai chữ “Vì sao”, vấn đề liền bùng nổ mà bắn liên hồi. “Vì sao muốn dẫn tôi tới nơi này? Vì sao nguyện ý chi tiền cho tôi đến trường? Anh muốn cái gì?”
Nghe nghi vấn dồn dập của cô, Phó Thực Ân chỉ ôn hòa nhìn, chậm rãi mở miệng. “Vậy em cho rằng em có thể cho tôi cái gì?”
“Tôi…… Không thể.” Đúng vậy, cái gì cô cũng không có. Cô im lặng vài giây, nói tiếp: “Cho nên, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
“Nếu tôi nói buổi tối hôm ấy tôi đối với em vừa gặp đã yêu, cho nên làm việc này, em tin sao?” Anh khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô chăm chú.
Lục Hân Á nhìn người con trai trước mắt so với thần tượng trên tivi còn đẹp trai hơn, thật sự suy tư vấn đề của anh, rốt cục lắc đầu. “Tôi không tin.”
“Không tin là tốt rồi.” Anh cười ấm áp, giống như rất vừa lòng câu trả lời của cô. “Đáp án vấn đề của em là, tôi chọn em.”
“Chọn tôi…… Chọn tôi cái gì?” Cô càng hoang mang.
“Trở thành người mà tương lai tôi có thể chia sẻ tất cả.”
“Anh chỉ cái gì cơ?”
“Tất cả của tôi.” Anh nhẹ giọng nói. “Có lẽ em còn chưa hiểu, nhưng không vội, em còn có rất nhiều năm để chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này chuyện duy nhất em cần làm, chính là học tập cho tốt, lớn lên cho tốt.”
“Nhưng mà……” Cô khó hiểu nhìn anh. “Anh mới thấy tôi một lần, sao có thể tùy tiện tìm một người để tin tưởng, sau đó liền…… mua lại?”
Hai chữ “mua lại” làm cô rất khó mở miệng, nhưng nhớ tới phải rời xa mẹ, trong lòng cô nhói đau. Mặc kệ mẹ cay nghiệt ra sao, cô trước sau vẫn thấy khổ sở khi phải chia lìa với người thân, thậm chí có chút chán ghét người con trai trước mặt tự ý quyết định tất cả.
“Tôi không có mua em.” Nhìn đôi mắt ngây thơ non nớt của cô, Phó Thực Ân cười khẽ. “Em vẫn được tự do, có thể rời đi tùy ý, thậm chí có thể quay về với mẹ em. Tiếp nhận sự sắp xếp của tôi chỉ là một lựa chọn mới, mà sự mong chờ của tôi đối với em cũng chỉ là mong chờ mà thôi, em không có nghĩa vụ phải thỏa mãn nó.”
Lục Hân Á nhìn anh, yên lặng cúi thấp đầu xuống, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, suýt nữa xúc động mà thốt ra “Vậy để tôi về nhà”.
Nhưng mà, nhớ tới những người đàn ông mỗi lần cứ đổi qua một người của mẹ cùng gương mặt đáng ghê tởm của những người đó, loại khát vọng đó lại nguội xuống.
Cô thật ra nên cảm tạ anh, thời điểm cô còn chưa thể bảo vệ chính mình, là anh đã giúp cô thoát khỏi ngôi nhà đó, cho cô một con đường quang minh thoải mái.
Cô trầm tư rất lâu, anh cũng rất kiên nhẫn, cũng không thúc giục.
Cuối cùng, Lục Hân Á thở dài, mới thấp giọng mở miệng, “Sao anh có thể biết tôi có thể trở thành người chia sẻ tất cả cùng anh?”
“Tôi không biết.” Biết cô chấp nhận rồi, Phó Thực Ân trả lời thực nhẹ nhàng. “Tôi chỉ có thể hy vọng là như vậy.”
Người kì quái…… Yêu cầu cũng kì lạ……
Lục Hân Á chỉ nhìn anh.
“Đây coi như là làm một cuộc đầu tư đi.” Anh nói như vậy. “Đầu tư luôn cần có sự cống hiến, sự mạo hiểm của cuộc đầu tư này chính là em vĩnh viễn có cơ hội hối hận.”
“Vì sao lại là tôi?”
Anh nhìn cô, lộ ra một nụ cười ôn hòa, khiến cô vẫn như cũ không đoán ra được đáp án.
“Tôi không biết, nhưng tôi hy vọng đó là em.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian